Cu cu trym trym 6

June 6th, 2010 § 1

Em bảo cuộc đời này thảm hại lắm xấu xa lắm
Tất cả đều buồn cười vô nghĩa lí
Mà khổ sở mà chết người
(Lưu Quang Vũ)

Ở một góc phố nọ, nơi giao nhau giữa hai con đường tấp nập tên là đường tấp nập này và đường tấp nập nọ, có một quán bia hơi nho nhỏ xinh xinh gọi là quán bia hơi nho nhỏ xinh xinh nọ. Thật ra khách quan mà nói, quán cũng chẳng xinh xắn mốc gì. Ngoài cái mặt bằng dẹp lép hình chữ nhật bẹt và cái cầu thang lồng sắt chật hẹp dẫn khách đi thẳng vào lỗ cửa hố xí luôn luôn bốc mùi nôn mửa tởm lợm, ngoài dăm ba cái ghế gỗ cũ kĩ mốc meo xếp xiêu vẹo san sát nhau như cá mòi gần ban công cong queo gỉ sét, nơi các loại khách có thể tùy theo hứng mà thò tay ra túm búi dây điện đung đưa chơi, hoặc tung chân đá vào ống quyển của nhau rồi đứng lên tát nhau lốp bốp, ngoài lão chủ quán hay mặc quần đùi khoe lông chân đứng tính tiền hoặc dắt xe máy thì cái quán chẳng có gì hay ho. Thế mà dạo này anh rất hay ngồi lì ở đó, châm bia và rít thuốc lá, rồi lại nhìn xuống, rồi lại nhìn lên, rồi lại nhìn chung quanh, một mình huýt sáo vài bài, hát nhảm vài bài, một mình cười dở hơi như Papillon mới cùng hiệp tác với Mc Murphy trốn trại thành công, một mình trông yêu đời như thằng cha táo bón kinh niên bỗng dưng một ngày ăn hai tấn đu đủ nhuận được trường bèn đánh những quả rắm tung bay, mắt môi xinh tươi mặt mày rạng rỡ hai tai vẫy như bướm vàng.

Là vì cuộc sống ở cái góc phố ấy thật muôn màu muôn vẻ, cứ như cờ treo ở trụ sở Liên Hợp Quốc, làm anh thích mê mệt đến mức có thể cắm đầu xuống đất được. Trước đây anh cứ nghĩ để mở mang trí tuệ con người ta phải ra sân bay mua vé giá rẻ hoặc nhảy lên tàu nấp vào toa-lét hoặc bơi thuyền thúng đến xứ sở hiện đại văn minh nào đấy như sang Miên sang Thái sang Miến-Điện, lại sang Đại-Hàn sang Nhựt-Bổn sang Tân-Gia-Ba sang Phi-Luật-Tân sang Gia-Nã-Đại sang Ba-Lê, lại sang Mễ-Tây-Cơ sang Bồ-Đào-Nha, lại sang Á-Mỹ-Lợi-Gia cùng với những là Nữu-Ước và Ca-Li và Hoa-Thịnh-Đốn, hoặc thám hiểm những xứ còn hoang sơ chỉ sống được tuyền những chủng loại súc vật và phân hữu cơ, như cưỡi lạc đà hai bướu đi lắc lư trên sa mạc Xa-ha-ra, như đi săn hải cẩu mặt trơn da bóng ở Bắc-Băng-Dương, như trèo núi tuyết trên đỉnh Hy-Mã-Lạp-Sơn, hoặc ở nhà vừa trồng cây chuối vừa coi chương trình thế giới động vật có những loại súc vật như là san hô và cá đầu búa choảng nhau với lươn phóng điện dưới đáy vực Ma-ri-a-na. Hóa ra là không phải. Gần đây anh mới ngộ ra cái chân lí rằng, nếu chịu khó quan sát và tìm tòi anh sẽ có một cuộc sống thực là phong phú thi vị mà không cần phải lủi thủi lếch thếch đi đâu cho nó xa xôi, cũng chẳng cần mất thêm xu teng nào cả. Cuộc sống muôn màu muôn vẻ chẳng phải tìm nơi chốn mênh mông nào, nó chỉ ở cách anh một cái ban công mục nát và một lỗ hố xí hôi rình, đích thực là như thế.

» Vẫn còn một khúc, hãy ấn vào đây «

Mô là đây?

Đang xem tàng trữ June, 2010 tại Yahoo! 360 đã ngỏm.